Đêm thâu. Anh có biết em ngồi Mắt đăm đăm nhìn vào khoảng trống Cái khoảng trống kia Âm thầm Vô vọng Thế mà Làm em nhớ đến anh. Có tiếng chân? Không! Cái hy vọng mong manh Sáng bừng lên Rồi vụt tắt Và nỗi nhớ hiện về chất ngất Điên cuồng. Mưa Mưa Mưa lạnh lẽo vô hồn Gió Gió Gió vật vờ xơ xác Đường phố Im lìm Như hoang mạc Em ngồi Như chết nửa con người. Chỉ có còn nỗi nhớ khôn nguôi lặng thầm cháy bỏng. Có tiếng chân Lại càng hy vọng Để thất vọng rồi lại nhớ anh thêm. Trời mênh mông đêm Không gian mênh mông nhớ Và em mênh mông nỗi nhớ Còn anh mênh mông nơi đâu? Đêm sâu…